Hai đứa im lặng không nói gì nữa. Lặng lẽ ngồi xuống bãi cát. Ngân đưa tay ra nắm chặt lấy tay Vũ.
***
– Ê, ông nhích qua tí coi.
– Bên nào, trái hay phải?
– Qua trái ấy, thế, thế đươc rồi.
Vũ quay lưng lại nhìn cô nàng ngồi sau bĩu môi xùy một tiếng rồi quay lên tiếp tục hí hoáy viết. Cứ tới tiết kiểm tra môn sử là y như rằng Ngân – cô nàng tinh nghịch bàn dưới lại bắt Vũ làm bia chắn tầm nhìn của giáo viên cho mình để mà rón rén thò tay xuống bàn lật sách ra. Phải nói là 3 năm học chung với nhau Vũ thấy trình độ ” lật tài liệu” của Ngân đã đạt tới mức thượng thừa. Làm xong bài rồi nhưng Vũ chưa vội nộp, cậu ngồi lại để “chắn tầm ra đa” quét xuống của giáo viên cho Ngân làm xong bài.
Trống hết tiết vang lên, Ngân tót lên ngồi bên cạnh Vũ: ” Nè ông, xuống căn tin đi, ăn gì hôm nay tui đãi”. Vũ trố mắt ngạc nhiên: ” Hôm nay tốt lạ, mọi khi có bao giờ mời tui đâu”. Tuy nói vậy nhưng Vũ cũng đứng dậy đi với Ngân, vừa đi vừa cười nói: ” Hôm nay cho bà cháy túi luôn”.
Đầu năm cấp 3, vừa bước vào lớp Vũ đã hoảng hồn. Lớp gì mà chỉ có đúng 5 thằng con trai duy nhất. Vẫn biết lớp chuyên xã hội thì ít con trai rồi nhưng không ngờ lớp này lại ” âm thịnh dương suy” đến vậy. Nhưng lâu dần cũng quen, học giữa một rừng hoa cũng không tới nỗi nào. Vũ chỉ ức một điều là hay bị mấy ” chị em” trong lớp ăn hiếp quá. Mà nào phải riêng Vũ đâu, bốn thằng kia cũng phải cam chịu thôi. Trong số mấy ” chị em” đó thì Vũ bị Ngân ” tích cực” ức hiếp nhất. Hay bị Ngân chọc nhưng mà Ngân lại là con bạn thân, là cạ cứng của Vũ, nhiều khi lại bị tụi bạn trong lớp ghép đôi với nhau.Mỗi lần thế hai đứa lại gân cổ, chu mỏ ra mà cãi nhau với đám bạn nghịch hơn quỷ này.
Lý do mà Vũ chui vào lớp chuyên xã hội này rất đơn giản: dốt toán. Thật ra thì sức học của Vũ không tới nỗi nào, chỉ tội cậu ta mất căn bản từ năm cấp hai nên cực kì ghét môn toán. Ngược lại thì những môn bên xã hội Vũ lại rất siêu. Vũ dong dỏng cao, nhà lại khá giả, cậu lại có tài trời phú cho là hội họa, cậu vẽ rất đẹp. Những bức kí họa bằng chì mà cậu vẽ sống động như thật. Nhìn Vũ nếu không có nước da ngăm ngăm đen hẳn người ta sẽ gọi cậu là công tử bột. Tính tình ít nói là vậy nên Vũ có ít bạn thân, chỉ vài đứa trong lớp là hiểu Vũ, Ngân là đứa con gái duy nhất là bạn thân của cậu. Ít nói là thế nhưng mà khi cạnh Ngân thì Vũ nói nhiều đến lạ, phần lớn là cậu toàn chọc tức Ngân cho tới khi cô nàng ” xù lông” thò tay ra ngắt nhéo Vũ làm cho cậu chàng la oai oái mới thôi.
– Nè, chiều nay ông rảnh không?
– Chi vậy bà? Vừa hỏi Vũ vừa xúc muỗng chè đưa lên miệng.
– Đi dạo với tui. 5 giờ ra cầu mới nhé.
– Ờ. Vũ liền đặt ly chè vừa ăn hết xuống bàn nheo mắt nhìn Ngân: ” Để chúc mừng sự kiện hôm nay bà mở lòng khao tui thì….thì tui ăn thêm ly nữa nhá. Hehe ” Nói xong Vũ nhanh miệng gọi cô chủ căn tin lấy thêm ly nữa, làm Ngân không kịp phản ứng.
– Người thì ốm nhom mà ăn như heo. Ngân trợn mắt lầm bầm.
Nhà Ngân với nhà Vũ cách nhau bởi một con sông. Có cây cầu bắc ngang qua. Cầu thì cũng xây đã lâu rồi mà người dân vẫn quen miệng gọi là cầu mới. Nói tới Ngân thì nhà Ngân vốn là tiệm tạp hóa, từ bé đã phụ mẹ bán hàng nên miệng lưỡi Ngân lanh lẹ, ” đanh đá và đáng gờm” theo như lời Vũ nhận xét. Ngân dễ thương, già dăn hơn các bạn cùng tuổi. Không giống như Vũ, Ngân học tốt các môn tự nhiên, còn các môn xã hội thì khỏi phải nói, có cố tới mấy Ngân cũng không thể nhét nổi chữ vào đầu, bởi vậy mới có chuyện Vũ làm “bia”che chắn cho Ngân mà Ngân bảo đó là công việc ” thiêng liêng và vĩ đại”.
Chiều hôm đó, trên mặt cầu gió hiu hiu thổi qua. Ngân đứng dang tay ra, nhắm mắt lại hét to: ” A,a,a,a,a,… gió mát quá, thật là thoải mái, lúc nào cũng thảnh thơi thế này thì thích thật”. Vũ liếc nhìn Ngân: ” Trời, làm cứ như là phải lo toan nhiều việc lắm đấy, điên” . Ngân quay qua: ” Không đâu, ông cứ thử đi, học hành, thi cử, hét lên là nó tan biến hết, hét thử đi”. ” Xùy, được vậy cũng đỡ”. Nói vậy nhưng Vũ cũng lấy tay đưa lên miệng làm loa hét xuống dòng sông lững lờ chảy bên dưới mặc cho người qua kẻ lại trên cầu tò mò nhìn bọn chúng. Hét chán chê rồi Ngân bắt Vũ chở mình chạy dọc theo cây cầu, qua đầu này lại chạy qua đầu kia mặc cho Vũ phì phò cằn nhằn: ” Bộ hết chuyện rồi sao cứ chạy vòng vòng vầy nè”. ” 2 ly chè của tui chạy mới có mấy vòng mà la, he he”. ” Đồ keo kiệt, có 2 ly mà cũng tính toán với bạn”.
Lát sau, Ngân hỏi Vũ: ” Khi nào đó mình xuống dưới chân cầu được không? Ông vẽ cho tui bức tranh với đám sậy dưới đó đi. Nha bạn yêu quý của tớ, nha, nha”. Vũ lúc này còn cay cú vì bị bắt chở đi lòng vòng nguýt môi: ” Xí, còn lâu á, ki bo như thế mà đòi tui vẽ”. ” Không thì thôi, hứ”. Nói xong cả hai quay lưng đi về.
Píp..píp.. Vũ với tay lấy cái điện thoại, 1 tin nhắn tới từ Ngân: “Mệt không ông? Hồi chiều tui hơi quá, xin lỗi ông nhé. :P”. Ngay lập tức Vũ liền reply lại cho Ngân: ” He. Chuyện nhỏ ý mà. Không có sao đâu”.” Ông đang mần gì vậy? mai kiểm tra toán đấy, chuẩn bị gì chưa?”.” Cũng tạm, lần này phải ráng lên số 7. hic!”. ” Ừa, cố lên. Mai đi sớm chổ nào không hiểu tui bày cho”.
Xoảng.. có tiếng bát đĩa rơi vỡ sau nhà, Vũ vội đứng dậy, không kịp trả lời tin nhắn của Ngân làm cô nàng vừa nhìn vô quyển sách vừa ngó vào cái màn hình điện thoại chờ mãi. Hơn nữa tiếng sau, Vũ nhắn tin lại: ” OK, cảm ơn bà nhé, xin lỗi tui mắc chút chuyện, bye bà nhé”. Ngân đọc xong tin nhắn lắc lắc đầu, ngoe ngoảy cái búi tóc khó hiểu. Hôm sau lên lớp, Ngân thấy Vũ ít nói hơn hẳn mọi ngày.
Mấy tuần sau, Ngân không thấy Vũ lên lớp. Ba ngày liên tiếp bàn trên Ngân vắng bóng Vũ, gọi điện, nhắn tin Vũ cũng đều không trả lời. Cô chủ nhiệm hỏi nhưng cả lớp không đứa nào biết tại sao. Ngay sau buổi học đó Ngân liền tới nhà Vũ. Đang thập thò ngoài ngõ thì Ngân gặp mẹ Vũ đang dắt xe ra.
– A, Ngân, tan học rồi à? Thằng Vũ không về cùng cháu à?
– Ơ.. Ngân lắp bắp nhưng dường như chợt nhớ ra gì đó Ngân im lăng rồi nói: ” Dạ cháu có việc phải đi sang đây, Vũ nó về sau đó bác”
– Thế à, dạo này nó đi học suốt, ít khi ở nhà lắm. Con có học cua chung với nó không?
– À, dạ có bác. Ngân nghĩ thầm, học cũng đâu có nhiều gì mấy, cả tuần chỉ có mấy ngày là phải học hai buổi thôi mà, không biết ông thần này đi đâu.
– Ừ, vậy thôi bác đi có việc, chào cháu nhé. Nói xong bác gái liền nổ máy xe vọt đi.
Ngân quay xe định về thì lúc này Vũ xuất hiện. Vũ mặc đồng phục học sinh, vai đeo cặp xách đang tiến về phía Ngân.
– Ông giỏi quá ha, mặc đồng phục mà không đi học là thế nào?
– Đi đâu kệ tui. Bà về đi, không liên quan gì tới bà đâu.
– Không liên quan tới tui nhưng liên quan tới bạn thân của tui. Nói đi, ông đi đâu vậy?
– Đừng hỏi nữa, giờ tui mệt lắm, bà về đi.
– Vậy mai có đi học không hả?
Vũ không trả lời, lặng lẽ mở cổng vào nhà, để Ngân đứng đó tần ngần.
Sáng hôm sau, Ngân lên lớp. Vũ vẫn không có mặt. Ngân liền mang cặp sách chạy ra khỏi trường, lần này quyết phải tìm hiểu thử xem cậu ta đi đâu. Cứ thế Ngân đạp xe chạy tới những nơi mà Vũ hay đến. Ngân chui vào một quán nét,nơi mà Vũ thường chơi.Ngó nghiêng hết một lượt không thấy Vũ đâu, Ngân toan bỏ về nhưng Ngân chợt nhớ ra là Vũ kể quán này còn có 1 dàn máy đặt ở tít phía sau, là địa điểm an toàn mà không sợ bị phụ huynh tóm gáy lúc đang chơi. Ngân bước ra sau thì thấy Vũ ngồi đó. Cô vứt cặp xuống cái máy cạnh Vũ.
– Thì ra ở đây, sao lại thế. Ông dí đầu vào chơi mà không đi học hả?
– Bà vô đây làm gì, sao không học mà ra đây.
– Ra để kéo cái đồ ham chơi lười biếng về lớp học. Có đứng lên đi vô lớp với tui không?
– Không! Bà đi đi.
– Ông không vô phải không? Ngân ngồi xuống máy bên cạnh, mở máy lên..
– Nè nè, ra đây kêu tui chứ ai bảo bà vô ngồi chơi luôn vậy?
– Kệ tui, tui ngồi đây tới khi nào ông chịu đứng dậy vô lớp với tui thì thôi.
– Tui chịu thua bà luôn rồi đó, được rồi, tui vô lớp với bà. Rồi đứng dậy, kéo tay Ngân đi. Suốt buổi học hôm đó Vũ không nói tiếng nào.
Tan học, Ngân lại gần:
– Ông đang có chuyện gì buồn đúng không? San bớt nó qua cho tui nè
– Vũ nhìn Ngân cười trừ: ” bố mẹ tui sắp ly hôn rồi”.
Bề ngoài nhìn vào mọi người đều ngưỡng mộ gia đình Vũ, gia đình khá giả, hai vợ chồng đều là công chức, có đứa con hiền lành, cứ tưởng như là gia đình hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận. Bố mẹ Vũ xung khắc, hay gây gổ nhau, ban đầu chỉ là lời qua tiếng lại, rồi kể từ khi mà bố Vũ có người đàn bà khác thì mức độ cãi vã tăng lên, vài ba hôm lại nổ ra một trận chiến, có khi bát đĩa vỡ là chuyện thường. Người lớn làm, trẻ con chịu trận. Vũ đứng ở giữa, can ngăn bố mẹ. Biết bao đêm nước mắt Vũ thấm ướt hết cả gối..
– Từ đó tui không muốn ở nhà nữa, ở nhà cứ như địa ngục vậy.. Tui ra quán nét, cố giết thời gian, cố quên cái cảnh nhà cửa của mình. Tui không muốn nói chuyện này với ai, Tui xấu hổ vì nhà mình..
Nói tới đây, Nước mắt Vũ chảy ra, không ào ạt mà từng giọt, nhẹ nhẹ, chầm chậm rơi. Ngân im lặng, ôm chầm lấy Vũ, để cho Vũ khóc. Đôi khi lời an ủi tốt nhất là im lặng để cho người khác giãi bày nỗi lòng mình.
Hơn một tháng sau, Vũ bảo Ngân:
– Chiều nay xuống dưới chân cầu nhé, làm người mẫu độc quyền cho tui.
– Thiệt hông ông? Được rồi, chiều tui xuống. he he!
Trên cầu dòng người đi lại hối hả. Dưới bờ sông, đôi bạn trẻ đùa giỡn, khuấy tung mặt nước tĩnh mịch ban chiều. ” Ngồi im coi, cứ ba phút bà đổi tư thế một lần sao tui vẽ được”. ” Muỗi cắn ngứa quá ông ơi”. ” Đáng đời, ai bảo cứ đòi làm thiếu nữ giữa bụi lau chi”. Hình ảnh Ngân dần dần hiện ra trên tờ giấy vẽ. Đôi mắt to tròn, cái búi tóc, thứ mà Vũ hay trêu Ngân như cái mào của con chim chào mào lúc la lúc lắc trong gió. Bất giác Vũ thốt lên: ” Đẹp quá”. Ngân giật mình: ” Gì đẹp, tui hả? đương nhiên là tui phải đẹp rồi, hoa khôi xóm mà ông”. Vũ lên giọng chọc Ngân: ” Tui nói tui vẽ đẹp chứ tui nói bà đẹp hồi nào, xí.. hai lưng mà còn tự khen mình đẹp”. ” Ông bảo ai hai lưng đấy, đứng lại coi ông kia, tui bắt được ông chết với tui”. Thế là hai đứa chạy vòng vòng khắp bờ sông. Hồi lâu, thấm mệt, cả hai dừng lại, lúc này hai bên hông Vũ đỏ chi chít vết tay của Ngân, mặt đứa nào đứa nấy đầy cát. Cả hai nhìn nhau cười òa..
– Ngày mai, tui đi khỏi nơi này rồi.
– Gì vậy ông, muốn giỡn nữa hả? Ngân giơ tay ra định nhéo Vũ.
– Không, thật đấy. hôm qua bố mẹ tui giải quyết xong thủ tục ly hôn rồi. Mai tui phải theo mẹ tui về quê ngoại. Ở trên Đà Lạt.
Im lặng, cả hai im lặng. Những tràng cười khi nãy tan biến vào không khí, mặt Ngân sầm lại.
– Sao, sao.. đột ngột quá vậy.. Ông bỏ tui đi thật à? Lấy ai làm bia cho tui đây?
– Sao tui quyết định được bà..
– Vậy mai mấy giờ ông đi?
– Sáng sớm tui đi. Bà không cần tiễn tui đâu. Ở nhà ngủ cho khỏe. hi
– Đâu có được. Mai tui ra với ông.
Hai đứa im lặng không nói gì nữa. Lặng lẽ ngồi xuống bãi cát. Ngân đưa tay ra nắm chặt lấy tay Vũ.
Năm giờ sáng, Vũ cùng mẹ khuân đồ đạc ra chất lên chiếc xe tải nhỏ đậu trước nhà. Chất đồ xong, cậu đứng ngó nghiêng ngoài đường đợi Ngân tới. Hi vọng được gặp Ngân lần nữa.
– Nhanh lên con, xe sắp chạy rồi kìa.
Vũ quay lưng, bước đi về phái xe, cố gắng bước thật chậm, chậm hết mức có thể như muốn níu kéo thứ gì. Khi Vũ vừa đặt chân lên xe thì
– Vũ…
Ngân tới rồi, Vũ liền nhảy xuống xe, chạy tới chỗ Ngân: ” Đã bảo bà khỏi đến cũng được mà”. ” Xí. Bạn thân mà nói thế đấy. xin lỗi ông nhé, tui tới muộn, phải làm cho xong cái này cho ông mới tới đây” Ngân đưa tay từ sau lưng ra, đưa cho Vũ một cuốn sổ. Trong đó là những lời chúc, những tâm sự của tất cả các bạn trong lớp gửi cho Vũ, ai cũng viết một dòng nói về Vũ. Còn có cả ảnh của cả lớp, ảnh Ngân và Vũ.. ” Của tui ở sau cùng đấy. nhớ xem của tui trước nghe chưa” Ngân nói. Vũ liền chạy vào sau cổng, lấy ra bước tranh mà hôm qua mình vẽ: ” Nè, của bà đó, tối qua tôi hoàn thiện nó luôn, thấy bà chưa tới nên để lại rồi nhắn tin để bà lấy sau”
Tiếng còi xe vang lên thúc giục. Vũ vội vàng ôm chầm lấy Ngân, hôn ngay vào mặt, thì thầm nói với Ngân: ” Hai lưng à, bà đẹp thật đấy”. Trong khi Ngân đỏ mặt, lúng túng chưa kịp phản ứng thì Vũ quay lưng đi. Ngân gọi với theo:
– Tấm bia vĩ đại! Nhớ gọi điện cho tui nhé, và đừng có bao giờ thay số, mất tích đấy. Tui thích ông.
– Vũ quay người lại nói theo: ” Tui cũng vậy hai lưng à. Tui sẽ về thăm bà sớm thôi. Hứa đấy” Xong cả Vũ và Ngân đưa tay ra trước mặt : ” Ngón tay nghéo ngón tay, nói là phải giữ lời, ngón cái chạm ngón cái, lời thề mãi không phai”.
Xe lăn bánh đi. Ngồi trên xe, Vũ ngoái cổ lại ra sau nhìn Ngân.. bóng Ngân xa dần.. Ngân cũng đứng nhìn theo chiếc xe cho tới khi khuất bóng. Cả hai.. vừa cười, vừa khóc.
Tuổi học trò ngây thơ mà đầy cảm xúc. Tình bạn, tình yêu đan xen, hòa quyện vào nhau. Tình bạn chính là tình yêu đẹp nhất dù cho nó ngắn ngủi. Thời gian có trôi qua tới đâu thì nó cũng không xóa được những ký ức đẹp thuở học trò vô tư đó.
Chí Công