Đánh giá về câu chuyện Cô bé bán diêm

Đề bài: Đánh giá về truyện Cô bé bán diêm

5 bài viết mẫu Vấn đề về truyện Cô bé bán diêm

1. Đánh giá về truyện Cô bé bán diêm, mẫu số 1:

Truyện Cô bé bán diêm của An-đec-xen đã đánh thức trong em cảm xúc chẳng giống ai. Cảnh ngộ nghèo đói và cái chết của cô bé không chỉ là một câu chuyện, mà là đau thương của cuộc sống. Điều đó làm em nhận ra giá trị của tình thương và sự chia sẻ trong xã hội.

Truyện Cô bé bán diêm của An-đec-xen đã làm xao lạc trái tim em, mở ra một thế giới nghèo đói và cái chết của cô bé, đưa em đến với những suy tư sâu sắc về ý nghĩa cuộc sống.

Trước cảnh đau đớn và khó khăn của cô bé, lòng tôi như co lại. Cảnh cô bé bán diêm giữa đêm tối lạnh lẽo, trong khi mọi người ấm áp bên lò sưởi, khiến lòng ta chua xót. Hình ảnh cô bé đơn chiếc, không ai để ý, làm đau lòng hơn khi xảy ra trong đêm giao thừa, nơi niềm vui và sự đầy đủ tràn ngập trong những căn nhà âm áp.

Cô bé đau đớn, đầu trần, chân trần, run lạnh và đói. Sự ấm áp của gia đình qua cửa sổ làm ta cảm thấy thương cảm với số phận khốn khổ của cô bé trong đêm giao thừa. Hình ảnh cô bé ngồi cô đơn, nhớ về quá khứ và ước mơ, khiến ta chạnh lòng. Que diêm nhấp nhô làm tái hiện quá khứ hạnh phúc bên bà nội, nhưng sự tắt lụi của chúng là thực tế khắc nghiệt, đưa cô bé vào thế giới khó khăn.

Giá trị của ước mơ của cô bé làm chúng ta đau đớn khi đối mặt với cái chết thương tâm của em. Dù tác giả miêu tả cô bé chết với đôi má hồng và đôi môi cười, nỗi đau trong ta không giảm bớt. Hình ảnh ấy luôn làm ta xao lòng khi nhắc lại.

Hình ảnh cô bé bán diêm để lại dấu ấn sâu sắc, nhắc nhở chúng ta về lòng nhân ái. An-đec-xen đã chạm đến trái tim mọi người bằng tấm lòng nhân hậu của mình.

2. Cảm nghĩ về truyện Cô bé bán diêm, phiên bản 2:

Ai đã đọc Cô bé bán diêm của An-đéc-xen không thể quên ánh sáng nhỏ lung linh giữa đêm giao thừa lạnh giá, nơi cô bé nghèo khổ mơ về một thế giới mộng tưởng đẹp. Kết cục câu chuyện có vẻ buồn, nhưng sức mạnh của những giấc mơ tuyệt vời vẫn làm say đắm người đọc qua cách tả hấp dẫn của An-đéc-xen.

Trong bóng tối và cái lạnh của Đan Mạch, ta như thấy rõ hình ảnh cô bé đau khổ, chân trần, bụng đói cồn cào, bước đi lênh đênh trên con đường. Anh văn hóa hóa tâm trạng của cô bé một cách sống động, tạo nên một bức tranh đầy cảm xúc.

Ấn tượng mạnh nhất là hình ảnh cô bé lẻ loi giữa đêm giao thừa, khi mọi nhà sáng đèn và phố sôi động. Cô bé hồi tưởng về quá khứ hạnh phúc với bà nội yêu thương. Ngôi nhà ấm cúng tương phản với thực tại khó khăn của hai cha con sống trong bóng tối, cảnh mắng mỏi mệt. Cô bé ngồi nép vào góc tường, thu đôi chân, nhưng nỗi sợ hãi vẫn làm em cảm thấy giá rét hơn. Không dám về, em biết cha sẽ đánh, và ‘ở nhà cũng rét thế thôi’. Cảnh tay lạnh cứng đờ của em là hình ảnh đáng thương khi phải đối mặt với cái lạnh của bên ngoài và thiếu vắng tình thương từ bên trong.

Lúc đó, em mong muốn một điều rất nhỏ: ‘Ừ, nếu có thể quẹt một que diêm để sưởi ấm một chút thì tốt biết mấy?’. Tuy nhiên, có vẻ em cũng không đủ dũng cảm, vì điều đó có thể làm hư một bao diêm chưa bán được. Nhưng rồi, cô bé quyết định ‘đánh liều quẹt một que’, mở ra một hành trình mơ ước vượt lên trên thực tế khắc nghiệt. Giấc mơ của em bắt đầu từ ngọn lửa: ‘lúc đầu màu xanh lam, dần biến mất, trắng bóng, rực hồng xung quanh que gỗ, tạo nên bức tranh sáng tạo vô cùng hấp dẫn’. Ánh sáng ấy đánh bại cảm giác của bóng tối mênh mông, để tạo ra hình ảnh của ‘một lò sưởi bằng sắt, có những hình nổi bằng đồng lung linh’. Niềm vui thú vị của em xuất hiện trong ảo giác ‘lửa cháy sáng, tạo nên hơi nóng dịu dàng’. Đó là một giấc mơ đơn giản, trong khi thực tế là ‘tuyết trắng phủ đầy, gió bấc thổi vút… trong đêm đông rét buốt’. Ước mong được ngồi trước ‘một lò sưởi’ biến mất khi ‘lửa sáng tắt, lò sưởi mất đi’. Khi em tưởng nhớ lời mắng chửi của cha, khoảnh khắc em ‘bần thần cả người’ làm ta cảm thấy thấu hiểu và xót xa.

Chính vì vậy, nhà văn để em tiếp tục thắp lên que diêm thứ hai, mang lại niềm vui nhỏ nhoi dù chỉ trong tưởng tượng. Không chỉ đối mặt với cái rét, cô bé còn đối mặt với cơn đói khi chưa ăn gì cả ngày. Ánh sáng rực lên của ngọn lửa diêm làm thay đổi bức tường xám thành ‘tấm rèm màu’, khiến hạnh phúc trong những ngôi nhà ấm cúng hiện lên, với ‘bàn ăn sạch sẽ, khăn trải bàn trắng tinh, bát đĩa sứ quý giá, cùng con ngỗng quay’. Giá như mọi hình ảnh tưởng tượng trở thành hiện thực, em sẽ vô cùng hạnh phúc khi thấy ‘ngỗng nhảy khỏi đĩa’, mang đến bữa ăn thịnh soạn để vượt qua cảm giác đói. Nhưng một lần nữa, ảo giác lại biến mất, em đối mặt với ‘phố xá vắng vẻ, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió bấc thổi vút’. Hơn nữa, em cảm nhận sự thờ ơ của những người đi qua, tạo nên sự đau đớn trước cảnh em bé bất hạnh.

Và một lần nữa, que diêm tiếp theo lại sáng lên, mang lại cho em những giấc mơ đẹp nhất của một đứa trẻ. Trong cuộc sống khó khăn, em phải từ bỏ những niềm vui vụng trộm của tuổi thơ. Ánh sáng từ que diêm tạo ra vầng hào quang, với ‘cây thông Noel’, đưa em vào thiên đường của tuổi thơ: ‘Hàng nghìn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và nhiều bức tranh màu sắc như trong tủ hàng’. Điều bi thương là tất cả chỉ là ảo tưởng, như những vì sao trên trời mà em không thể chạm tới. Trái tim ta như bị nghẹn lại khi nghe lời kể, vì em bé đang kiệt sức và sắp phải đối mặt với cái lạnh chết người của xứ sở tuyết.

3. Cảm nghĩ về truyện Cô bé bán diêm, phiên bản 3:

Trong chúng ta, có lẽ nhiều bạn đã đọc ‘Bầy chim thiên nga’, đắm chìm trong ‘Nàng tiên cá’ của An-đéc-xen – nhà văn lừng danh Đan Mạch thế kỉ XIX. Ông là tác giả của ‘mọi thời đại, mọi người và mọi nhà’ với những câu chuyện mang đến cho trẻ em.

Với hương vị phương Bắc, hoa tuyết, cánh thiên nga, nàng tiên cá, và ngọn lửa diêm thần kỳ,… như mở ra một thế giới tuổi thơ với những giấc mơ huyền bí, những ước mơ tuyệt vời.

Truyện ‘Cô bé bán diêm’ ra đời vào năm 1845, An-đéc-xen – nhà văn đã góp phần vào văn hóa thế giới. Một câu chuyện vừa thực tế vừa ảo, mang đậm màu sắc cổ tích thần kỳ, đồng thời chứa đựng tình thương và vẻ đẹp nhân văn. Em bé bán diêm chết đóng băng trong tuyết, khuôn mặt hồng và đôi môi như mỉm cười, như bị ru bằng những giấc mơ huyền bí!

Độc giả cảm thấy tò mò: Mẹ của em bé đi đâu? Có nhiều suy đoán rằng em bé mất mẹ. Khoảnh khắc đẹp nhất của em là khi được sống với bà nội hiền từ trong ngôi nhà xinh xắn, nơi dây thường xuân bao quanh. Cuộc sống em trở nên khốn khổ khi bà nội qua đời, phải sống với người cha thô lỗ, cục cằn, em phải ‘chịu chui rúc trong xó tối tăm, luôn nghe lời mắng nhiếc chửi rủa’.

An-đéc-xen hướng dẫn chúng ta đi qua con đường bán diêm của cô bé, một thời điểm đặc trưng của nghèo đói, nói lên sự đau khổ tột cùng của một đứa trẻ. Nó xảy ra trong đêm giao thừa, lạnh buốt với tuyết rơi. Em đi mà không có đôi giày, chỉ vài bước đầu đã mất cả đôi giày vì bị xe đè, và người lạ nhặt lên để làm nôi cho con chó. Bước chân trần bé nhỏ, ‘chân đỏ ửng, rồi tím bầm vì cái rét’. Nhìn thấy em, ai cũng đau lòng.

Nhà văn mô tả hai phân cảnh trong một đêm giao thừa. Em bé bán diêm bán suốt một ngày mà không bán được một bao diêm nào, ‘bụng đói và cảm giác rét’ lang thang trên đường, không ai thèm mua. Mái tóc và lưng em phủ đầy tuyết. Trái ngược với đó, cửa sổ mọi nhà đều ‘sáng đèn’, và trên phố ‘ngửi thấy mùi ngỗng quay’. Đó là hai cảnh trái ngược, làm câu chuyện trở nên chua cay. Trong hành trình bán diêm giữa đêm giao thừa, em bé sống trong sự cô đơn và buồn bã. Ký ức về ngôi nhà cũ, với dây trường xuân và bà nội, hiện về trong tâm hồn em. Nhưng nay, nó đã mất. Ngôi nhà hiện tại đầy đau thương, em phải chịu nghe lời mắng chửi. Số phận của em bé bán diêm là bi thương và đáng thương.

Cô bé bán diêm không chỉ phải đối mặt với cái rét và sự cô đơn, mà còn phải chịu đựng nỗi đau tinh thần nặng nề. Ở nhà, bị cha mắng chửi, lang thang trong đêm tuyết và nếu không bán được diêm, không ai thèm bố thí một xu nào, em sẽ bị cha đánh. Nỗi đau này ám ảnh tâm hồn em. Tác giả muốn nhắc nhở những người sống hạnh phúc và yêu thương từ gia đình rằng, hãy cảm thông với nỗi khổ, đau thương của những đứa trẻ không may như cô bé bán diêm này. Sự chia sẻ cùng đồng loại cũng là một niềm hạnh phúc.

Điều đặc biệt cảm động và tuyệt vời khi tác giả nói về những giấc mơ của em bé bán diêm. Em quẹt hết một bao diêm. Ban đầu, em ‘đánh liều’ quẹt một que để ‘sưởi cho đỡ rét’. Ngọn lửa từ que diêm có thể làm ấm một đêm dài lạnh buốt sao? Ban đầu, em chỉ thấy ngọn lửa diêm ‘xanh lam’, sau đó ‘trắng ra’, và ‘rực hồng quanh que gỗ, trông vô cùng vui mắt’. Từ niềm vui giản dị của một đứa trẻ nghèo như em, em đã bước vào những giấc mơ kỳ diệu. Mỗi que diêm quẹt của em tạo ra một ngọn lửa ‘thần kỳ’. Que diêm đầu tiên ‘sáng rực như than hồng’, khiến em cảm giác như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt, với những hình nổi bằng đồng lung linh. Ngọn lửa trong lò sưởi đó ‘nom đến mức khiến em vui mừng và tỏa ra hơi nóng dịu dàng’. Đây là những ước mơ của những số phận nghèo khổ giữa mùa đông lạnh lẽo! Nhà văn với tâm hồn đẹp và lòng nhân ái, đồng cảm với những đứa trẻ nghèo khổ qua những giấc mơ đơn giản như vậy.

Que diêm thứ hai cháy rực, đưa em bé đến một ngôi nhà ấm áp với ‘tấm rèm màu’, bàn ăn trắng tinh, đồ sứ quý và ngỗng quay. Dù đang đói rét, em thấy kỳ diệu khi ngỗng nhảy ra khỏi đĩa mang theo dao phuốc trên lưng tiến về phía em. Nhưng khi que diêm tắt, mơ ước tan biến. Em bé bán diêm tiếp tục ngồi cô đơn dưới tuyết trong đêm giao thừa. Ai đó sẽ rơi lệ nếu nghĩ về số phận của em khi que diêm thứ hai tắt, mơ ước tan biến.

Que diêm thứ ba bùng cháy, em bé thấy mình đứng trước cây thông Nô-en lộng lẫy với ngàn nến sáng rực, lấp lánh. Em giơ tay về phía cây, nhưng diêm tắt. Lần này, em nhìn thấy những ngọn nến bay lên trở thành ‘những ngôi sao trên trời’. Câu chuyện mang đến một cảm xúc mới. Từ ngọn nến, em liên tưởng đến những ngôi sao trời, và suy nghĩ về một linh hồn ‘bay lên trời với Thượng đế’. Hình ảnh Thượng đế trong câu chuyện là biểu tượng của niềm tin cao cả, thiêng liêng và tốt lành, không giống với quan điểm tôn giáo thông thường.

Em bé ngập tràn trong giấc mơ kỳ diệu của tuổi thơ khi quẹt que diêm thứ tư. Ánh lửa xanh rực từ que diêm, em thấy rõ bà nội đang mỉm cười. Nhưng khi diêm tắt, giấc mơ tan biến: ‘Que diêm tắt và ảo ảnh sáng trên khuôn mặt em bé biến mất’. Qua hơn một thế kỷ từ khi An-đéc-xen viết truyện (1845), nhưng đọc giả trên khắp thế giới, đặc biệt là những học trò đáng yêu, có vẻ vẫn cảm nhận được lời cầu nguyện của cô bé bán diêm đáng thương. Cháu vẫn là một đứa trẻ ngoan bác ạ! ‘Cháu kêu bà, bà xin Thượng đế lòng nhân để cháu trở về bên bà…’

Trong giấc mơ mịt mờ, đêm dần về khuya, cái rét trở nên gay gắt, tuyết phủ mặt đất dày dặm. Ngọn diêm nối nhau chiếu sáng. Bà nội hiện lên lớn đẹp, đưa em bé bay lên cao: ‘Không còn đau rét, đau buồn, chẳng còn gì đe dọa em nữa’. Hai bà cháu đã trở về với Thượng đế.

An-đéc-xen đã tài năng khi kể về cái chết của em bé bán diêm mà không làm cho nó kinh hoàng. Em chưa chết và em sẽ không chết! Em và bà nội cùng giã từ thế giới phũ phàng, côi cút này để bước vào thế giới mới, tươi đẹp, hạnh phúc hơn. Đó là thế giới mơ ước của em; bay lên trời với Thượng đế chí nhân. Hình ảnh em bé bán diêm nằm trên tuyết, bên cạnh những bao diêm, trong đó có một bao đã cháy sáng ‘với đôi má hồng và đôi môi mỉm cười’ trong một ngày mồng một Tết là hình ảnh đầy ý nghĩa, làm đau lòng người đọc. Bầu trời xanh nhạt, mặt trời sáng rực, tuyết phủ kín mặt đất. Mọi người vui vẻ rời khỏi nhà và nói: ‘Chắc nó muốn sưởi cho ấm!’. Trái đất và bầu trời vẫn đẹp, nhưng vẫn còn người vô tình trước nỗi đau của đồng loại. Đời vẫn đầy gian truân như ‘tuyết vẫn phủ kín mặt đất’. Ai có thể biết được ‘cảnh huy hoàng khi hai bà cháu bay lên để đón những niềm vui đầu năm?

Trong truyện ‘Cô bé bán diêm’, hình ảnh ngọn lửa – que diêm là hình ảnh lấp lánh nhất. Đó là ngọn lửa của ước mơ tuổi thơ về mái ấm gia đình, ấm no và hạnh phúc, với ước mơ về tình thương gia đình mà ông bà, cha mẹ truyền đạt. Ngọn lửa – diêm đã biến thành những ngôi sao trên trời… để dẫn lối cho em bé bay lên gặp Thượng đế. An-đéc-xen thông qua ngọn lửa và ngôi sao sáng đã thể hiện sự cảm thông, trân trọng và ca ngợi những giấc mơ, có thể bình dị hoặc kì diệu, của tuổi thơ. Ông cũng nhắc nhở mọi người phải chia sẻ tình thương, không phải lạnh lùng hay vô tâm trước nỗi đau, bất hạnh của trẻ nhỏ. An-đéc-xen có lối viết nhẹ nhàng. Giá trị nhân văn của truyện ‘Cô bé bán diêm’ được thể hiện tài tình qua hình ảnh ngọn lửa.

4. Cảm nghĩ về truyện Cô bé bán diêm, mẫu số 4:

Một trong những nhà văn đặc biệt quan trọng với tuổi thơ trên toàn thế giới chính là An-dec-xen. Hình ảnh cô bé bán diêm không thể nào quên, như một bài học sâu sắc về cuộc sống và con người.

Nhân vật cô bé bán diêm nổi bật, là trung tâm và là tấm gương phản ánh cuộc sống. Nhà văn thông qua nhân vật này để gửi đi những thông điệp sâu sắc về đời sống.

Tác giả đã thành công khi xây dựng một nhân vật đặc biệt và đưa vào bối cảnh sống động. Hình ảnh cô bé bán diêm trong bầu không khí giá lạnh, cô đơn giữa đường phố tuyết, tăng thêm vẻ ám ảnh. Cô bé trở nên cô đơn hơn khi đối diện với sự ấm áp của các gia đình xung quanh.

Trong không gian rực rỡ đèn sáng và mùi ngỗng quay, cô bé bán diêm nhớ lại quá khứ hạnh phúc. Khoảnh khắc ấm áp, hạnh phúc ngày trước trở nên tương phản với cuộc sống hiện tại, nơi em phải sống trong bóng tối và đau khổ. Em khao khát sự ấm áp và sum vầy, nhưng lại sợ bị cha đánh vì chưa bán được diêm.

Em liên tục quẹt que thứ hai, mong muốn có một cuộc sống ấm no. Khung cảnh của những ngọn nến sáng rực trên cây thông Nô-en tươi xanh, nhưng lại bị thời tiết làm phai màu, tạo nên hình ảnh đầy ý nghĩa về sự hư mất.

Chỉ là ngọn lửa nhỏ, hy vọng bé nhỏ, nhưng mọi thứ bị xã hội, thế giới xô bồ tước đoạt. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó bị cuộc sống cướp đi. Điều thương tâm nhất là số phận của những đứa trẻ phải trưởng thành sớm, phải chịu đựng nỗi đau của cuộc sống. Que diêm thứ ba là hình ảnh người bà đón em về nơi hạnh phúc, giải thoát em khỏi gánh nặng cuộc sống. Sự chết của em là biểu tượng cho tình cảm xót thương, lòng nhân ái dành cho những đứa trẻ bất hạnh.

Với lối văn giản dị, An-dec-xen đã thành công trong việc tạo nên nhân vật cô bé bán diêm, gửi gắm những tình cảm yêu thương và xót thương. Truyện giúp chúng ta trân trọng hơn niềm hạnh phúc của trẻ thơ ngày nay.

5. Cảm nghĩ về truyện Cô bé bán diêm, mẫu số 5:

An – Đéc – xen, người được biết đến như ông già kể chuyện cổ tích, đã để lại những tác phẩm nhân đạo không chỉ dành cho trẻ em mà còn là bài học cho người lớn. ‘Cô bé bán diêm’ là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất, với hình ảnh đặc sắc của cô bé bán diêm đáng thương.

Cô bé bán diêm, mồ côi từ nhỏ, phải sống với cha và bà. Người bà thương yêu em cũng phải rời bỏ cuộc sống này. Em bị cha nghiện buộc phải làm việc vất vả. Một cô bé nhỏ phải đối mặt với sự đau khổ và thiếu thốn tình yêu gia đình.

Dù là ngày Lễ Giáng sinh, cô bé bán diêm vẫn phải trải qua khó khăn và cô đơn. Trong bão tuyết lạnh leo, em bước chân trần trên đường tuyết. Bộ quần áo rách rưới, không đội mũ, đau đớn nâng đỡ cảnh đời nghèo đói.

Cô bé mời mọi người mua diêm nhưng bị bỏ rơi. Trong câu văn, An-đéc-xen nêu bật sự trách móc về những con người hối hả, thiếu lòng nhân ái, bỏ qua những sinh linh nhỏ bé. Em đói, lạnh, và sợ về nhà vì lo sợ cha đánh đập vì không bán được diêm.

Cô bé ngắm phố sáng đèn, nhớ về ngày xưa hạnh phúc với bà nội. Hình ảnh đèn sáng rực làm nổi bật sự đau thương, đói khổ của cô bé. Ký ức tươi đẹp nổi lên, nhưng cũng làm sâu thêm nỗi đau hiện tại, làm cho cuộc sống càng trở nên chua xót.

Cảm nhận về cô bé bán diêm tập trung vào những lần quẹt diêm. Lần thứ nhất, ánh sáng rực hồng quanh que diêm lấn át bóng tối, hiện lên hình ảnh lò sưởi bằng sắt với hình nổi bằng đồng bóng nhoáng.

Niềm vui của em xuất hiện trong ảo giác ‘lửa cháy sáng, toả ra hơi nóng dịu dàng’. Giấc mơ đơn giản là ngồi trước lò sưởi ấm áp là không thể. Nhưng hiện thực trước mắt lại là cảnh tuyết trắng lạnh leo, ánh sáng tắt và bóng tối bao trùm.

Em quẹt que diêm thứ hai, ánh sáng làm biến tường xám thành ‘tấm rèm bằng vải màu’. Hạnh phúc trong những ngôi nhà ấm áp xuất hiện, nhưng sự lạnh lẽo và đói khổ của em cũng rõ nét. Đến khi thực tế bủa vây, em phải đối mặt với ‘phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió bấc vi vu’. Em trải qua sự thờ ơ và lạnh lùng của những người xung quanh.

Em quẹt tiếp que diêm, ánh sáng toả ra vầng hào quang. Thiên đàng của tuổi thơ xuất hiện, với cây thông Nô-en và hàng ngàn nến sáng rực. Nhưng niềm vui chưa đủ lâu, em quẹt thêm que diêm, ánh sáng xanh toả ra và em thấy bà đang mỉm cười. Em kêu lên, van xin bà đừng bỏ rơi em ở nơi này.

Em quẹt hết diêm, mong giữ bà em lại! Ánh sáng từ diêm nối nhau rọi như ban ngày. Bà em trở nên to lớn và tráng lệ chưa từng thấy. Bà cụ nắm lấy tay em, cả hai bay lên cao, xa mãi, không còn đói rét và đau buồn. Họ trở về chầu Thượng đế.

Cái chết của em, dù đáng thương, nhưng lại hình như một giấc ngủ êm dịu, giấc mơ đẹp. Ước mơ của em tuyệt vời nhưng đau lòng. Cô bé bán diêm trải qua cuộc sống nghèo đói, thiếu thốn tình thương gia đình và cộng đồng.

Anđecxen thông qua cô bé bán diêm truyền đạt sự yêu thương đối với trẻ em khó khăn. Đồng thời, ông phê phán sự lạnh lùng, thiếu lòng nhân ái của những người quanh xung quanh.

“””””-HẾT””””””

Sau khi đã có Đánh giá về truyện Cô bé bán diêm, các em có thể thử Nhập vai cô bé bán diêm và kể lại câu chuyện với một kết thúc khác để củng cố hiểu biết của mình.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *